tiễn bạn

Tuổi đời thấm thoát có bao ngày
Chưa vui tao ngộ vội chia tay
Anh đã dâng mình theo thánh Chúa
Để lại vợ con quên lãng thay.


Giấc ngủ bình yên mộng vấn vương
Trần gian dưới thế hay thiên đường
Chân bước bâng khuâng lòng nuối tiếc
Anh bỏ Bris-bane lẫn người thương


Vũ trụ xoay dần hợp rồi tan
Hải âu viễn xứ vừa xa đàn
Có biết bạn bè ngậm ngùi nhớ
Thương tiếc tiễn anh ! Nguyễn Ngọc Ban
 

V.K.Huy

 

biển xưa

Trong ta còn ánh nắng
Rực rỡ một buổi chiều
Ngồi đây nghe biển hát
Sóng vỗ đồi quạnh hiu

Về thăm em lần nữa
Thấm thoát tròn hai mươi
Tuổi niên trôi rất lạ
Biển lặng đứng chờ người

 
Qua dốc mòn ngõ lối
Ghềnh đá say hoàng hôn
Rong rêu vùi ảo ảnh
Đại dương cho nụ hôn

 
Lần đi là xa cách
Ước muốn đôi cánh bay
Làm hải âu bay mãi
Lênh đênh qua tháng ngày

 
Ta còn gì để nhớ
Thời gian thoát đưa thoi
Tiếc nuối còn chăng nữa ?
Chút biển mặn vương môi !

 

  V.K.Huy


 

mộng mị đời thường

 

 

Tuổi năm tư đêm nằm anh còn mộng
Em hiện về trong dáng điệu tiên bay
Thân còm cõi hồn anh còn sống động
Giữa cuộc trần đang sớm tỉnh chiều say

 

Anh mộng ảo,em về không hư ảo
Dáng hiền hòa e ấp dưới hàng dưa
Tóc hoe đỏ nhuộm vàng qua sắc áo
Vầng trăng tròn nhân chứng mối tình xưa

 

Trăng giao động có khi tròn khi khuyết

Em lung linh trong sắc tím hoa hồng
Mòn lối cũ trong chuyện tình cách biệt
Dài tháng năm rong ruỗi một dòng sông

 
Sông ra biển cho mây về lại núi
Giọt mưa chiều rả rích mái hiên đơn
Mỏi mắt vu vơ qua làn nước bụi
Anh lang thang trong nỗi nhớ chập chờn


Nhớ về thuở nắng Nha Trang dịu mát
Biển hiền hòa ,đường rợp bóng hàng cây
Hòn Chồng ơi nặng ân tình dào dạt
Cầu Đá xưa những kỷ niệm ấp đầy

 
Mái trường cũ mờ phai năm tháng cũ ?
Dấu chân ai in đậm cát chiều vàng
Bầu trời đó ,chòm sao xưa nở nụ
TX2 lấp lánh mãi không tan

 


Mộng thì ảo mà đời thường có thật
Những vì sao thao thức ở trới xa
Kết trái yêu thương về miền chân đất
Bâng khuâng không trong nỗi nhớ quê nhà


Sâu lắng quá ,những khuya nghe sóng vỗ
Sân trường trưa vang điệp khúc quân hành
Chim tan bầy qua tháng ngày bão tố
Niềm tin yêu vang vọng mãi trong anh


Chôn chặt mộng như củ khoai củ sắn
Đốt mía lùi ngọt lịm tựa môi trao
Nốt nhạc đệm một cung đàn trầm lặng
TX ơi ! chiếc cân lệch phương nào

 
Cân có lệch,các vì sao không lạc
Tuổi năm mươi níu kéo thuở hai mươi
Gà mất mẹ một đàn con tan tác
Chiu chít kêu gắn bó mối tình người


Người xa vắng cho lòng ta mộng mị
Hắt hiu buồn đan dệt mấy vần thơ
Cuối trời Đông mây mù trong ý nghĩ
TX2 lấp lánh thật và mơ.

                  TrÀn ñiŒn Minh (1/98)

đời người

Đời người sáu cái mười năm
Mà ta đi hết hơn năm phần đường
Đọa đày một kiếp oan- ương
Tháng năm tù tội đoạn trường chiếc thân

Vùng lên hóa kiếp một lần
Để ta trở lại thanh xuân tuổi đời
Để ta tìm lại nụ cười
Tháng năm đã mất với người thân xưa

Để ta trở lại nguồn thơ
Bấy lâu câm nín bây giờ réo vui
Cám ơn xin cám ơn đời
Ơn con,ơn cháu,ơn người thân quen

Ơn lời tâm sự thâu đêm
Giúp ta trở lại nỗi niềm thâm sâu
Giúp ta ngửng mặt ngước đầu
Tháng năm còn lại dưới bầu trời xanh

                     H.n.D


tình cờ

Như một thoáng mong manh tình nắng lụa
Chiều duổi rong gặp gỡ rất tình cờ
Bên góc phố con đường vương nắng hạ
Đời trăm năm và giây phút đợi chờ

Em bỡ ngỡ như quen mà rất lạ
Hồn bâng khuâng phiêu bạt ở kiếp nào
Ta cảm thấy bên bờ triền dốc đá
Đắm hồn say chìu mộng ước trăng sao

Em có biết một kiếp đời phiêu bạt
Ngày lênh đênh và tháng cũng lênh đênh
Dăm ba bửa ái ân nồng thắm đượm
Với nghẹn ngào và một nỗi buồn tênh

Thôi em nhé thôi giã từ cõi mộng
Chiều thương đau gặp gỡ rất tình cờ
Mắt em ướt hay lòng anh giá buốt
Với tình nồng còn sót lại nên thơ.

 

    Nguyễn Vĩnh Long Hồ
 

 

TRANG CHÍNH TRANG VĂN NGHỆ TRANG KẾ