YÊU TRONG TIỀM THỨC

 
    Trong một chuyến đi nghỉ hè với gia đình, chúng tôi dừng chân lại SC để đến thăm ngôi lâu đài xinh đẹp của nhà tỉ phú Vanderbilt.Sau khi xong thủ tục nhận phòng khách sạn, ông xã và hai con tôi xách khăn đi ra hồ tắm để phủi những cái mệt mỏi sau một ngày dài ngồi bó gối trên xe.Tôi lười biếng nằm dài trên giường, lơ đãng lật những tờ giấy màu vàng của quyển điện thoại để tìm tiệm ăn ...mà phải là tiệm ăn Việt Nam cơ, nhà tôi và con tôi đã dặn đi dặn lại ...

Tiếng động làm tôi tỉnh ngủ, thì ra quyển điện thoại bị tôi mê ngủ hất rơi xuống sàn. Tôi với tay lượm quyển sách lên, một trang giấy trắng bị xé rách. Với mặc cảm tội lỗi, tôi để tờ giấy lại chỗ cũ.Chợt tôi để ý đến một tên quen thuộc, nheo mắt nhìn lại hàng chữ để biết mình không vì cận thị mà lầm lẫn. Cái tên gợi cho tôi nhớ đến một người xa thật xa ... Tôi lật qua trang khác, cố ý không nhìn cái tên ấy nữa; nhưng cái tên có một sức hút nam châm, cứ lẩn quẩn trong trí tôi ... Tôi cố cưỡng lại ý định cầm lấy điện thoại gọi cho người mang tên này.
Tôi xếp quyển điện thoại lại; đi bộ quanh phòng, nhưng rồi không cưỡng nổi sự hiếu kỳ, tôi cầm điện thoại và bấm số. Hồi hộp, tay tôi rươm rướm mồ hôi, tiếng người đàn ông trả lời:
A lô, ..A lô.
Tôi cứng miệng không biết nói gì. Tiếng trả lời có vẻ không còn kiên nhẫn nữa .. Hít một hơi thở dài, tôi trả lời:
-Thưa có phải nhà của ông Châu không ạ.
-Vâng, xin lỗi ai ở đầu dây ?
-Tôi là bạn của Vũ; có phải anh là Châu không?
-Vâng
-Anh Châu, Ni đây, anh còn nhớ Ni không?
-A, Ni của Nha Trang, nhớ chứ, bây giờ Ni đang ở đâu vậy ?
-Ni nghỉ hè, đi ngang qua SC. Tình cờ Ni biết điện thoại của anh, gọi xem có phải là anh không.May mắn là gặp được anh.
Sau những câu thăm hỏi thường lệ, tôi vẫn không có can đảm hỏi về người ấy. Hình như Châu đoán được ý của tôi, anh ấy nói thêm:
-Vũ bây giờ đang ở ... và đang làm cho hãng..., Ni có muốn anh nhắn gì với Vũ không?
-Không, à mà có, anh cho Ni gởi lời thăm Vũ và gia đình.

Châu xin điện thoại của tôi. Sau một hồi nói chuyện, Châu mời lại nhà để Châu được đãi cố nhân một chầu cơm cây nhà lá vườn, nhưng tôi từ chối khéo lấy lý do nghỉ sớm để ngày mai còn lên đường sớm.
Sau đó vì bận rộn gia đình và việc làm, đồng thời tôi phải làm cho xong cái thesis để thoát ly cái nợ nhà trường, nên tôi cũng quên đi câu chuyện tình cờ trong chuyến đi SC. Sáng thứ Hai, như thường lệ tôi phải đi những buổi họp mà tôi ghét cay đắng vì lúc nào tôi cũng muốn ngủ gục trong những buổi họp ấy. Trở về văn phòng, điện thoại đang chớp báo hiệu tôi có `voice mail`. Tôi tính không nghe, nhưng đổi ý. Một nhắn tin không gì quan trọng, deleted, nhưng cái thứ nhì một tiếng nói quen thuộc làm tôi phải chú ý.
- Hello cưng, gọi nhưng cưng không có trong office, khi nào cưng về gọi lại anh số ..`.Tôi nhấn cái nút để nghe lại một lần nữa, sợ là tôi nghe lầm.Tôi không lầm, chỉ có người ấy gọi tôi là "Cưng" mà thôi và Châu đã cho điện thoại của tôi đến em Châu. Sau những tháng ngày dài đăng đẳng với những nhớ nhung trong tiềm thức, tôi đang nghe lại giọng nói ấm cúng rất quen thuộc và rất yêu thương của ngày xưa .Khép lại cửa văn phòng, tôi ngồi nhìn vào khoảng trống, kỷ niệm đang ào ạt chạy về như một cơn giông. Tiếng điện thoại reo, làm tôi giật mình.
-Hello, Ni speaking
-Hello cưng
!!!!!!!`
-Cưng còn đó không?`
-!!!!!!!`
-Anh đây, cưng nói chuyện được không?`
Sau một giây xúc động, tôi lấy lại bình tĩnh.
-Vâng, được
29 năm về trước, Vũ và tôi gặp nhau trong đêm dạ vũ ra trường của khóa 19 Sinh Viên Sĩ Quan Hải Quân tại Trung Tâm Huấn Luyện Hải Quân Nha Trang. Tôi có quen một người của khóa này; nhưng hắn đã chạy theo một người khác. Lẽ ra, tôi không đi dự dạ vũ đêm nay, nhưng bạn bè lôi kéo năn nỉ, cho nên tôi bấm bụng chiều bạn đi dự với điều kiện là họ phải để tôi ngồi yên và không được giới thiệu với một ai hết. Ngồi một mình, nhìn thiên hạ dìu nhau trong những điệu nhạc tình yêu êm dịu hay nóng bỏng, tôi không cảm thấy cô đơn hay cần một chàng kép nào cả. Mãi thì thầm với ly nước cam đã loãng nhạt vì những cục nước đá buồn tình tan thành nước, một tiếng nói đầm ấm dìu tôi về hiện tại
-Xin lỗi, tôi có thể ngồi cùng cô được không?
Không nhìn người đàn ông lạ, tôi khẽ gật đầu vì tôi nào có phải là chủ của mấy cái ghế này.
-Ông muốn ngồi thì cứ tự nhiên, tôi nhủ thầm.
Hắn kéo ghế ngồi gần bên tôi. Tôi nhích người ra xa một chút, vẫn không thèm nhìn mặt gã đàn ông Bắc Kỳ ấy. Tuy trong lòng tôi khó chịu và bực bội vì hắn đã phá giây phút yên tĩnh của tôi. Nhưng ngoài mặt tôi vẫn tỉnh bơ và lạnh nhạt. Tuy vậy, vì xã giao, tôi mở miệng cười nụ với gã đàn ông ấy nhưng cặp mắt vẫn không rời cái ly nước cam nhạt như nước lạnh. Gã đàn ông bắt đầu gợi chuyện. Tính tinh nghịch lại về (con gái Nha Thành mà lỵ), tôi nhái tiếng Bắc Kỳ đối đáp với gã đàn ông lãng xẹt này. Giọng nói của hắn rất ngọt ngào và truyền cảm. Tôi vẫn không thèm nhìn hắn, nhưng khi hắn bàn về những nhà văn tiền chiến như Khái Hưng, Nhất Linh, Xuân Diệu...., tôi lúc ấy mới ngẩng đầu nhìn hắn. Kể ra hắn cũng không đến độ nào xí lắm. Trong bộ quân phục màu xanh đậm của HQ, hắn trông cũng được mắt. Đôi mắt hắn có lẽ không lúc nào rời tôi, nói đúng hơn là không rời khuôn mặt tôi một giây nào. Nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, bất chợt tôi cảm thấy một sự xúc cảm nhẹ nhàng. Ánh mắt hắn hiền hòa như mắt của một con lạc đà, và có vẻ đắm đuối. Tôi chợt thấy có một chút cảm tình với gã đàn ông này. Tôi cắn môi thật mạnh để kéo tôi về với hiện tại.

Hắn không phải là một trong những con cò trắng đang chuẩn bị rời tổ tối nay. Hắn trông già dặn phong trần nhiều hơn những con cò trắng non choẹt nhân vật chính của đêm dạ vũ. Tôi nhìn trả lại ánh mắt hắn với nụ cười tinh nghịch. Vẫn giữ giọng Bắc Kỳ, tôi bàn thơ Xuân Diệu với hắn. Bài thơ tôi thích nhất là bài Tiếng Thu cũng là bài hắn thích nhất ( à, tôi tìm được bạn thơ rồi đây ).
Em không nghe rừng thu, Lá thu rơi xào xạc, Con nai vàng ngơ ngác, Đạp lên lá vàng khô ..Hắn đọc khe khẽ.
Từ Xuân Diệu, qua Lưu Trọng Lư, đến Hồ Dzếnh và Hàn Mặc Tử, qua truyện tiền chiến của nhóm Tự Lực Văn Đoàn.Tôi với gã đàn ông không còn xa lạ này quên ngoại cảnh dạ vũ, tiếp tục bàn thơ văn.
Giữa lúc tôi đang hăng hái tấn công một bài thơ của Hồ Dzếnh (Tình chỉ đẹp khi còn dang dở) ,bỗng hắn ngừng lại:
-Ni có giọng nói Bắc thật là dễ thương. Ni sinh ngoài Bắc hay Nha Trang?`.
Tôi không nín được cười, anh chàng có vẻ ngơ ngác. Tội nghiệp, tôi giải thích là tôi đang nhái giọng nói của anh chàng. Anh chàng phá lên cười như chưa bao giờ được cười,
-Vậy mà anh tưởng Ni là cô Bắc Kỳ nho nhỏ của Nha Trang. Ni nói tiếng Bắc thật không sai.
Anh chàng đổi danh xưng từ Tôì qua Anh một cách tự nhiên. Cũng được, vì anh chàng già hơn tôi nhiều . Bản Bolero tình tứ vừa trổi, anh chàng mời tôi ra sàn nhảy. Tôi ngần ngại, lưỡng lự chẳng muốn nhận lời; và tìm cách chối từ. Có lẽ, anh chàng đọc được sự lưỡng lự của tôi, nên anh chàng nắm tay tôi dìu ra sàn nhẩy . Bắt buộc tôi phải theo anh chàng một cách ngoan ngoãn. Những bước đi của anh chàng không tệ lắm nhưng tôi đâu có đi dạ vũ nhiều, làm sao phê bình anh chàng được, chỉ biết tôi không đạp chân anh chàng là được rồi. Trong vòng tay anh chàng tôi cảm thấy mình như bé nhỏ hẳn.
Sau Boléro, tôi và anh chàng tiếp tục những bản nhạc tình và chậm. Vòng tay anh chàng càng lúc càng âu yếm và tình hơn. Tôi cũng chẳng kháng cự; để anh chàng dìu theo tiếng nhạc. Đêm càng khuya, nhạc càng tình, nhìn lại xung quanh, đám bạn tôi hình như đã biến mất tận đâu đâu trong cái đám đông đang quay cuồng theo tiếng nhạc. Tôi cay cú nhủ thầm: Phen này, ngày mai tụi bây sẽ bị một chầu quạt nóng của tau để bỏ cái tật mê tình nhân bỏ bạn bơ vơ.
Anh chàng hình như đọc được những sợi suy nghĩ đang bơi lội trong đầu tôi, anh chàng dịu dàng
-Anh sẽ đưa Ni về, khi nào Ni muốn về, cho anh biết.
Tặng anh chàng nụ cười cám ơn vì anh chàng tinh ý biết sự rối rắm trong lòng tôi . Đêm khuya dần, đám bạn trời đánh của tôi chẳng thấy quay trở lại. Tôi lại bị khói thuốc làm cay mắt. Tôi cứ đưa tay chùi những giọt nước mắt `vô duyên` đang đua nhau chạy dài trên má tôi. May mà tôi đã chùi hết những son phấn mà đám bạn tôi đã tốn công thay phiên nhau bôi vào mặt tôi lúc ban chiều; nếu không thì bây giờ có lẽ cái mặt của tôi trông loang lổ còn hơn cái mặt trăng.Cảm thông nỗi khổ, anh chàng mời tôi đi dạo để thay đổi không khí.

Tôi cùng anh chàng đi vòng sân trường HQ. Sao khuya vẫn còn lấp lánh thật đẹp trên bầu trời không một vờn mây. Đâu đây gió thì thầm tình tự trong những hàng thùy dương và phi lao. Xa xa, tiếng sóng nhịp thật đều, thật dễ thương và thật êm đềm. Thỉnh thoảng tôi nhè nhẹ liếm môi mình để tìm mùi biển mặn. Một cơn gió thoảng qua, làm tôi khẽ rùng mình. Anh chàng choàng tay qua vai tôi kéo tôi đi sát vào anh chàng. Hơi ấm của người đàn ông làm tim tôi đập mạnh và làm tôi thêm run. Anh chàng ngỡ tôi lạnh nên càng dìu tôi sát vào.
-Ni lạnh lắm không? Hay mình quay vào đi. Anh sợ Ni bị cảm.
Anh chàng âu yếm nói khẽ. Tinh nghịch tôi nhủ thầm `Ừ vào đi, nếu không thì tôi sẽ cảm anh mất.

Tôi gật đầu, anh chàng đưa tôi vào lại khánh đường. Lúc này, ban nhạc đã dọn vào một khánh đường nhỏ hơn và thiên hạ đang dìu nhau trong bản Boston tình. Chúng tôi tìm một bàn trống xa sàn nhảy. Ngồi nhâm nhi ly nước cam mà anh chàng vừa mang đến, tôi đảo mắt tìm mấy nhỏ bạn tinh nghịch của tôi. A, chúng đang lả lướt trong tay người yêu của chúng. Tôi mỉm cười thỏa mãn vì đã tìm ra đám bạn.
Bản nhạc tình chấm dứt, ban nhạc xin phép được nghỉ xả hơi, từng cặp về lại chỗ ngồi. Thì ra bàn tôi đang ngồi cũng là bàn của đám bạn tinh nghịch của tôi. Chúng reo lên khi thấy tôi ngoan ngoãn ngồi giữ bàn cho chúng; và reo to hơn khi nhìn thấy bên cạnh tôi, còn thù lù một cây tre trong bộ quân phục HQ.
-A, thì ra công chúa khó tánh đã tìm được hoàng tử trong mơ nên biến mất từ chập tối đến giờ. Anh chị quá tình tứ nên quên đám bạn, làm tụi này tìm hụt hơi.
Tôi lườm con nhỏ bạn có cái miệng vừa đánh trống vừa la làng này môt cái lườm thật bén:
-Ai đi tìm ai ? Bây tình quá nên bỏ tau một mình, nếu không có anh Vũ thì có lẽ tau chết khô thành đá như hòn Vọng Phu, nếu không thì cũng bị muỗi tấn công tơi bời.
Cả bọn cười khanh khách; lại một màn giới thiệu ầm ĩ và .. chúng quay ra tấn công anh chàng xấu số. Tôi thích thú nhìn anh chàng vừa lúng túng vừa nhìn tôi cầu cứu. Tôi nhủ thầm có phải là bồ của tôi đâu mà tôi phải cứu bồ?. Nhưng `nhân chi sơ tính bổn thiện`, bản tính vốn lương thiện từ bi, tôi quay nhìn đám bạn với ánh mắt `giết người`. Lũ tinh nghịch ấy biết tánh tôi, nên sau khi ném cho tôi một cái luờm dài như con sông Cái của Nha Trang, chúng ngừng lại thôi không tấn công anh chàng nữa ..
Thu với giọng Huế đặc sệt:
-Ê, mụ khó tánh, tau thấy chàng Bắc Kỳ với nhỏ Kim đệ tam DK, nhìn chúng tình với nhau, tau hậm hực làm răng mi nì! Hắn thấy tau, hắn lúng ta lúng túng, ốt dột, ốt dột.
Tôi nạt lại bằng giọng Huế, nhưng không đặt sệt như Thu:
-Ri mược kệ họ, răng mi tâu với tau chi rứa?
Tôi biết nhỏ Thu muốn nói ai rồi ...Thu ghét anh chàng Bắc Kỳ ấy khủng khiếp, từ ngày Thu biết cuộc tình mới của hắn. Sự quyết định chấm dứt tình cảm giữa tôi và hắn là do nơi tôi. Tôi không muốn vướng bận tình cảm vu vơ, vì tôi còn nhiều trách nhiệm gia đình. Vả lại, mối tình con nít giữa tôi và hắn chẳng có một nụ hôn nào để làm kỷ niệm cho nên khi xa hắn, và vì bận bịu với sách vở và gia đình, tôi cũng chẳng biết mình có bị đau tim hay không, vì tim tôi vẫn còn nhảy một cách dễ thương trong lồng ngực tôi. Chuyện tình học trò của tôi chỉ có đám bạn thân và anh chàng Nam Kỳ trong khoá 19 biết mà thôi ..
Những ngày tôi đi lang thang một mình trên bãi biển hay trong mưa (tôi rất thích lang thang trong mưa trên đường Vỏ Tánh xanh rì với hai hàng me và bàng), anh chàng cò trắng Nam Kỳ này ngỡ tôi đang thất tình đau khổ, cho nên theo an ủi tôi rất nhiều. Anh đã khuyên tôi nên chặt đứt sợi dây neo tình cảm mà quên đi con tàu mang tên Bắc Kỳ vì người ta đang vui với tình mới.
Chúng tôi đối với anh chàng Nam Kỳ này như một người anh vì đã có lời dặn từ mẹ của Hà:
Bây không được phá thằng Huy, nếu không thì bị ăn đòn đó nghe.
Huy vẫn đều đều ra nhà để dùng cơm với gia đình Hà vì mẹ Hà xem Huy như một trong những người con của bà. Tuy Huy gặp chúng tôi mỗi cuối tuần, nhưng chẳng một đưá nào để ý đến anh chàng `vô duyên` ấy. Vô duyên vì xung quanh anh chàng có bốn cô gái xinh như mộng, phá như quỷ nhưng anh chàng nào vớ được một ai. Chỉ có bà chị cả của Hà, tội nghiệp anh chàng cu-ky một mình, nên thỉnh thoảng nhận lời đi dạ vũ trong HQ với hắn. Tối nay, tôi cố ý tìm Huy, nhưng chẳng thấy anh đâu cả; vì tôi có hứa với Huy là khi anh ra trường và nếu tôi đi dạ vũ, tôi sẽ đạp chân anh lần đầu và cũng là lần cuối .
Tôi lại nghĩ lang thang nữa rồi, cũng tại con khỉ Thu, ai kêu nhắc nhở chuyện không đáng nhớ ấy làm gì. Tôi lầm thầm cầu nguyện cho ban nhạc trở lại để cái đám ồn ào ham nhảy ấy không nói làm xàm nữa. Lời cầu nguyện của tôi linh nghiệm thật, ban nhạc trở lại với bản Bebop. Cả bọn ríu rít kéo nhau .. nhảy nữa ... tôi và Vũ đồng thở phào một lượt. Tôi quay nhìn anh chàng cùng lúc anh chàng cũng quay lại nhìn tôi ... Cả hai đồng cười thật to. Tư tưởng vĩ đại không hẹn mà gặp nhaụ ... cả hai cùng mong cái đám ồn ào ấy đi chỗ khác chơi; trả lại sự yên tĩnh cho hai nhà .. đại bình luận.
Thế nhưng, thay vì bình luận truyện và thơ, anh chàng hỏi tôi còn đi học hay đã ra trường.
-Anh hỏi để làm gì?
-Để biết Ni thêm.
Mình chỉ quen trong đêm nay thôi, ngày mai anh và Ni mỗi người mỗi nơi, biết làm gì vô ích.
Anh chàng hơi khựng, nhưng vẫn không chịu lùi bước, HQ lì thật.
-Chút nữa anh đưa Ni về.
-Không, Ni sẽ về với đám bạn, đi sao về vậy !
Có lẽ thấy tôi quá cứng đầu, anh chàng xoay qua chiến lược khác.
-Anh mời Ni bản này nhé ?
Tôi đồng ý, để khỏi phải trả lời những câu hỏi khác. Ra sàn nhảy, anh chàng ôm tôi hơi sát, khẽ đẩy anh chàng xa một tí, nhưng không được, vòng tay anh chàng thật lì lợm.
-Đêm nay anh đưa em về, anh muốn mãi mãi là người được đưa em về những đêm kế tiếp, trong tương lai, ngày mai.
Anh chàng âu yếm nói nhẹ bên tai .. Ái chà, anh chàng bỏ danh kêu bằng tên `Ni` để thay vào tiếng Em ngọt như mía lùi ..
Tôi chỉ cười thầm và không đáp lại ..
-Ni có nụ cười rất đẹp, anh yêu nụ cười của Ni mất rồi.
-Ô, nguy hiểm nguy hiểm, yêu nụ cười thì được chứ đừng yêu tôi, tôi sẽ chạy mất. Tôi nhủ thầm.
Tuy là dân ban B, nổi tiếng tinh nghịch và cứng đầu, nhưng trong tình trạng này, tôi không biết phải phản ứng thế nào cho đúng điệu. Chỉ biết tôi đang chống cự lại những lời tỏ tình rất ngọt ngào si mê kia .. Ban nhạc không giúp được cho tôi chút nào, cứ kéo dài bản Đêm Nay Ai Đưa Em Về, như kéo kẹo kéo.Nhưng cuối cùng thì bản nhạc cũng phải chấm dứt. Anh chàng dìu tôi về lại bàn. Đám ồn ào trở lại; lần này thì tôi như kẻ chết đuối vớ được miếng ván trôi. Tôi cố bám víu đám bạn để khỏi phải nghĩ về những lời tỏ tình của gã lì lợm.
-Tau mệt rồi, về đi bây.
Cả bọn đồng ré lên:
-Ê, xúi dại, đêm càng khuya, nhạc càng tình, bộ điên sao về bây giờ, hay anh Vũ đưa con khó tánh này về dùm tụi này đi.
Tôi rên thầm `tau đang muốn ông ấy đừng đưa về, bây lại cho ông ấy cơ hội ngàn năm một thuở thì ông ấy làm sao từ chối được; đúng là hại bạn.
Tôi phản ứng lại:
-Không được, nếu anh Vũ đưa về, mẹ tau hỏi tại sao tau đi với bây rồi bây giờ người khác đưa về, tau phải trả lời sao đây ..Nói là bây đang du dương với kép nên tau phải về một mình phải không? Nếu bà ấy biết thì tất cả bà già đều biết, hậu quả, lần sau không đứa nào được đi chơi nữa đâu. Bây biết cái đó đối với tau không thành vấn đề.
Cả bọn nhìn nhau và đồng quay lại nhìn tôi toé lửa `căm hờn. Tôi tỉnh bơ cười mỉm chi với chúng. Chúng biết tôi nói là tôi làm, cho nên, chúng xuống nước năn nỉ. Anh chàng lợi dụng tình thế đứng về phe với bọn phản bạn. Thở dài, tôi gật đầu bằng lòng để Vũ đưa tôi về. Thế là cả bọn đồng reo lên:
-Có thế chứ, tau biết mi còn chút xíu lương tâm trong cái bản mặt đẹp mà độc như Đắc Kỷ của mi.
Người sung sướng nhất có lẽ anh chàng cây tre với đôi mắt lạc đà này. Chưa chịu buông tha, đám khỉ còn kéo tôi và anh chàng ra sàn nhảy .
-Ê, nhảy bản này xong rồi về.
Chiều bạn, tôi không muốn phá hủy cái vui của chúng, tôi để anh chàng đưa ra sàn nhảy lần cuối.
-Có lẽ Ni muốn trốn anh phải không? Không muốn quen với anh lâu dài sao ?
-Ni chỉ muốn làm bạn với anh mà thôi. Ni không muốn vương vào tình cảm trong lúc này
Mình sẽ là bạn, nhưng Ni có cho phép anh gặp Ni nữa không?.
Nếu là bạn, anh đến nhà gặp Ni.
Vũ đưa tôi về trên chiếc xe jeep của anh chàng. Dọc đường Duy Tân, gió thổi từ đại dương vào, thật mát, thật trong lành và đầy mùi biển mặn. Nha Trang về đêm thật dễ thương và thật hiền hoà. Tự dưng tôi hãnh diện là tôi đã sinh ra và sống tại thành phố xinh đẹp thơ mộng này, và đang làm con gái Nha Thành. Gió thổi tóc tôi bay qua bên anh chàng, một tay lái xe, một tay mân mê những sợi tóc tôi, anh chàng khẽ nói:
Ước gì anh được ấp ủ những sợi tóc đẹp này mãi mãi.
Tôi lặng thinh, nhìn ra ngoài khơi lấp lánh với ánh đèn của những chiếc thuyền đánh cá đang giăng đầy một góc biển.
Dù Vũ cố tình chạy thật chậm, nhưng sau cùng Vũ cũng phải ngừng trước cổng nhà, ngôi nhà xinh với giàn hoa giấy tím. Anh dìu tôi xuống xe, và mở cổng dùm tôi ... dịu dàng, Vũ hỏi:
Anh có thể thăm Ni thứ bảy đến được không?
Được chứ; anh cứ đến nhà, nếu mẹ có la thì ráng chịu.
Tôi đứng chờ anh chàng lên xe ra về, nhưng .. Vũ ghé môi hôn lên má tôi. Tôi hoảng hồn, xô anh chàng và vụt chạy vào nhà. Đưa tay xoa chỗ bị hôn, tôi ngơ ngẩn và sợ hãi ..May mà mẹ đã đi ngủ sớm, nếu không thì thế nào tôi cũng bị mẹ giảng moral cho một trận nên thân.. hú hồn.
Một tuần trôi qua lặng lẽ, không đợi chờ. Ngày thứ Sáu, tôi vùi đầu vào đống giấy tài liệu khô khan mà tôi phải dịch từ tiếng Anh ra tiếng Việt và ngược lại ...Cái nghề tuy khô khan, nhưng khi xong công việc thì tôi có quyền ngồi gạo bài thi hay học bài mà không bị ai phản đối, và tiền lương thì cũng khá để giúp mẹ tôi một phần nào trong vấn đề tài chính. Đang đánh vật với những danh từ chuyên môn không có trong tự điển, tôi cầu nhàu, `tiếng Việt sao mà giàu và kỳ cục thế`, tiếng điện thoại reo vang làm tôi suýt chút té ngửa ra sau.
-Hello, phòng thông dịch, Ni nghe.
-Anh đây, Ni khoẻ không?
-A, anh Vũ, sao anh biết số điện thoại của Ni ?
-Bí mật. Ngày mai anh gặp Ni được không?
-Vâng
-Anh để Ni làm, ngày mai mình gặp nhau, Ni muốn đi đâu, anh đưa Ni đi, bye Ni.
-Bye
Đám bạn tôi thế nào cũng tiết lộ số điện thoại của tôi cho cây tre ấy .. Nhưng mà con khỉ nào đã phản bạn đây ?
Tiếng cô thư ký đánh máy hối bài, làm tôi đổ quạu thêm:
Từ từ chứ, tôi viết tay thì chậm, chị đánh máy quá nhanh, làm sao tôi làm cho kịp.Hối nữa tôi viết tháo như cua bò, không đọc được đừng phàn nàn, vì tôi không nghe đâu.

Cô thư ký cười thông cảm, bỏ tôi một mình với đống giấy khô khan và vô duyên. Rồi công việc cũng xong, tôi đưa đám tài liệu đã dịch xong cho cô thư ký, đóng của phòng, tôi gọi Hà:
-Làm sao cây tre biết số điện thoại của tau ?
-Dông dài lắm, tau vắn tắt, kép của Thu quen với cây tre. Hắn gọi Thu, Thu muốn kết mi với cây tre, nên hắn tiết lộ điện thoại của mi. Ê, chút nữa đi xi nê, tau, mi và Thu .. Sau đó, kép Thu mời tụi mình đi ăn bún cá và sáng mai đi ăn phở Chụtt.
-Tau phải cho mẹ tau biết, không bà ấy lại giảng bài thì mệt lắm. Nhưng sáng mai tau không đi được, vì bây hại tau cho nên tau phải gặp cây tre ấy.
-Thì kéo hắn đi luôn
-Ừ, để xem, nếu tau đi, thì tau sẽ đến sớm, nếu không đừng chờ, bye.
-7 giờ tau lại chở mi, bye.
Từ đó, Vũ đến nhà tôi mỗi cuối tuần để .. đưa tôi đi lang thang và ăn vặt. Vũ giữ đúng lời hứa, hai chúng tôi đi dạo với nhau như hai người bạn thân. Mẹ và hai người dì của tôi thì có vẻ thích Vũ lắm. Có lẽ , vì Vũ biết cách nói chuyện và rất lễ phép.
Nha Trang đang trở mình để vào thu, bầu trời hình như trong xanh hơn, nước biển hình như mặn hơn. Tình bạn giữa tôi và Vũ thân mật hơn một chút. Đám bạn tôi bớt ồn ào và dễ thương hơn một chút. Cảnh và người đều có vẻ tươi mát trong cái nhìn của tôi ...Sau hơn ba tháng từ đêm tôi gặp Vũ lần đầu, Vũ mời tôi đi dạ vũ với anh tại TTHLHQ. Sau một vài bản nhạc, tôi tự nhiên muốn về. Chiều ý, Vũ đưa tôi về. Thay vì rẽ qua Lý Thánh Tôn để về nhà, Vũ chạy thẳng đến gần viện Pasteur. Anh ngừng xe lại:
-Mình xuống dạo biển một chút Ni nhé, còn sớm.
Tôi bỏ giầy lại trong xe, đi chân không xuống cát, tôi thích được những hột cát vướng vào chân tạo nên một cảm giác nhột nhạt thích thú. Chúng tôi đi dài theo bờ biển, nghe sóng vỗ và nước đọng lại dưới mỗi bước chân. Trời đêm nay thật cao và thật trong, Vũ giải thích vị trí và tên của những chòm sao và sự quan trọng của chúng đối với Hải Quân. Lần đầu tiên mường tượng được những hình dạng của những chòm sao, mà tôi chỉ biết thoáng qua trong sách vở, tôi rất thích thú. Mải nhìn bầu trời và cố vươn cổ cao để nhìn một chòm sao, chợt một con sóng tuôn vào hơi mạnh, tôi không tránh được nên loạng choạng ngã vào người Vũ; tôi phải bám vào người anh để khỏi phải té xuống nước. Sau khi lấy lại được thăng bằng, anh vẫn giữ tôi trong vòng tay . Một tay nâng cằm tôi, anh cúi xuống hôn nhẹ lên môi tôi. Trong giây phút bất ngờ, tôi bắt buộc phải tiếp nhận nụ hôn đầu tiên của tôi ...sau những ngập ngừng và bỡ ngỡ tôi đáp trả lại nụ hôn của Vũ.
Ni biết không anh yêu Ni ngay đêm đầu tiên anh gặp Ni. Anh ngồi nhìn Ni mà không dám làm quen vì không biết Ni có đi với kép không. Một lúc khá lâu anh không thấy ai với Ni, anh mới đến gợi chuyện. Nụ cười của Ni đã làm anh điên đảo và mê Ni ngay đêm ấy. Anh yêu cưng
Tôi nép đầu vào ngực Vũ, nghe lòng cảm xúc với ba tiếng anh yêu cưng. Có lẽ, sau những ngày tháng đi lang thang với nhau, Vũ đã giữ lời hứa xem tôi như bạn, tôi đã kính phục Vũ với tư cách đứng đắn của anh. Cách nói chuyện của anh với mẹ và những người dì của tôi, cách anh đùa giỡn với những đứa em của tôi, đã làm tôi có nhiều cảm tình với anh hơn. Nơi Vũ tôi tìm lại sự yên bình che chở. Nhưng yêu thì tôi chưa định nghĩa được. Với mối tình con nít, đến nhanh và đi cũng nhanh như thủy triều, tôi chưa biết yêu là gì?. Chỉ biết tôi đã trao nụ hôn đầu đời của người con gái đến Vũ. Chỉ biết tôi đang gục đầu vào ngực anh, nghe tim anh đập nhẹ nhàng, và nghe anh đang vỗ về với những êm đềm tình tứ. Vũ dìu tôi ngồi trên vùng cát khô. Tôi ngồi trong lòng Vũ, tay ôm bờ vai tôi, anh thì thầm:
Anh là người hạnh phúc và sung sướng nhất trong đêm nay, ngày mai và mãi mãi.
Giọng nói anh đầm ấm lẫn cảm xúc và có vẻ thành thật. Tôi ngước nhìn Vũ với nụ cười chấp nhận để rồi nhận thêm một nụ hôn thứ hai thật dài và đầy tình yêu.
Tựa đầu vào ngực anh, tôi yên lặng nghe Vũ kể những chuyến hành quân miền Hậu Giang của anh, sau khi ra khỏi TTHLHQ Nha Trang. Thỉnh thoảng anh ngừng lại, nâng mặt tôi trong đôi bàn tay, nhìn vào mắt tôi, anh thì thầm:
-Anh yêu cưng.
Đêm khuya dần, sương và hơi nước biển làm ướt vai tôi và Vũ. Tôi lâng lâng buồn ngủ:
-Em buồn ngủ, mình về đi.
Vòng tay Vũ siết chặt vai tôi, anh âu yếm:
-Ngủ đi cưng, anh ru cưng ngủ, giấc ngủ hiền hoà.
Tôi thiếp đi như con mèo con trong vòng tay ấm của tình yêu, của Vũ với tiếng sóng rì rào như tiếng nhạc yêu đương.
Tình chúng tôi đơm hoa từ đêm ấy và Vũ đã bỏ tiếng `em` thay vào tiếng cưng thật ngọt ngào và yêu thương. Mẹ tôi và hai bà dì, một rất khó tánh, hay phê bình, còn người kia thì trái ngược, rất dễ và cưng tôi hơn con ruột của dì, đồng chấp nhận tình yêu của tôi và Vũ. Chúng tôi yêu nhau đẹp như nụ hoa hồng và cho nhau những tuyệt vời của tình yêu mật ngọt. Mỗi cuối tuần là của riêng tôi và Vũ.
Ngày tôi trả lời điện thoại Vũ lần đầu tại U.S, cách đây đã hơn 10 năm. Trong thời gian ấy, Vũ muốn gặp lại tôi vì theo anh nói, anh vẫn còn yêu tôi như ngày nào, vì tôi là người tình đầu tiên của anh ấy. Mặc dù anh đang có hạnh phúc với gia đình nhưng anh không thể nào quên tôi trong bao năm qua. Anh đã đi tìm tôi nhiều lần sau khi tôi biến dạng trong đời anh, trong khi tình yêu đang ở thời kỳ mật ngọt ..
Anh đã bỏ cuộc vì con chim đã cố tình tránh né.
Tôi không muốn gặp lại anh, vì bây giờ con chim ngày xưa đã có tổ. Tôi không muốn làm một chuyện gì mà tôi cho là có lỗi với nhà tôi. Tuy vậy, tôi và Vũ thỉnh thoảng liên lạc qua điện thoại để nhớ lại những kỷ niệm xưa. Anh vẫn đều đặn gởi những thiệp và hoa trong những dịp lễ và sinh nhật tôi. Những lần điện thoại, những tấm thiệp, anh vẫn kết thúc bằng ba tiếng `Anh Yêu Cưng` như ngày xưa.
Bẵng đi một thời gian khá lâu, tôi không liên lạc với Vũ vì những biến chuyển lớn trong gia đình, và vì tôi đang bận trong chương trình post-graduated của tôi cộng với sự thay đổi trong công việc làm, nên tôi để Vũ về lại trong tiềm thức.
Sau 2 tuần nghỉ hè, tôi trở lại làm việc, voice mail và email của tôi đã quá ứ động. Tôi chọn lựa từng voice mail để trả lời. Thình lình một giọng nói đầm ấm quen thuộc vang trong máy:
`Hello cưng, Happy New Year !. Anh gọi cưng ở nhà nhưng số điện thoại bị disconnected, nếu cưng rảnh, cưng gọi lại cho anh số ...
Vòng tay lên gối đầu, những ý nghĩ vẩn vơ nghịch ngợm lại về. Khoá 19 và cô gái Nha Thành có một mối liên hệ đặc biệt. Khoá 19 đã đóng một vai quan trọng trong cuộc đời tình cảm của người con gái mới lớn. Bước chập chững đầu tiên đi vào đường tình yêu với người của khoá 19. Cũng chính khoá này đã tạo cơ hội cho cô gái Nha Thành đi vào tình yêu với những bước bỡ ngỡ nhưng trưởng thành trong cuộc tình với `grand-grand father` của khoá 19; theo truyền thống của SVSQ/HQ.
Tiếng cô thư ký làm tôi tỉnh cơn mơ mộng:
Ni, you are late for staff meeting, every one is waiting for you.

Nhìn lại đồng hồ, tôi đã trễ đến những 10 phút cho cái meeting mà tôi ghét nhất vì tôi phải take notes lần này. Vơ vội cái Palm-Pilot, tôi chạy về phía phòng họp, cô thư ký với theo:
-Ni, you forget your shoes, again.
-No wonder, I feel an inch shorter. Không quay lại, tôi hét to:
-Thank you, Monica, you are wonderful.
Tôi, với đôi chân trần chạy về hướng phòng họp với cái Palm-Pilot trong tay, chứ không phải đi dọc theo bờ biển Nha Trang tay trong tay với Vũ như ngày nào.
                                                                                                                                                                                                                   Ni

Thân tặng Đệ Nhị Thiên Xứng
TRANG CHÍNH TRANG VĂN NGHỆ