Khi Nam choàng tỉnh dậy, cảm thấy mình nằm trong căn phòng tối mờ, không cửa sổ, vừa đủ để mắt định thần quan sát cảnh vật chung quanh hoàn toàn xa lạ. Cái giường đang nằm thuộc loại cao, chung quanh là các mẫu thanh sắt bề cao hơn gang tay, dán chặt vào thanh giường dùng ngăn chặn người nằm tránh rơi xuống đất. Phần đầu được nâng hơi cao nên chàng thấy cả thân thể mình đang chìm hẳn dưới cái mền và tấm drap trắng phủ bên trên. Mí mắt nặng trĩu, mặc dù cố tập trung nhướng lên vài lần để hình dung các sự thể trước mặt, nhưng hoàn toàn không nhớ ra mình đã làm gì và đang ở đâu. Thân mình Nam đơ cứng như thân cây thấm nước, bất động, thân thể rã rời, bên vai và vùng ngực trái ê ẩm như ai dần trên vùng da thịt, kết quả của trận phong ba. Nam ráng chuyển mình từ từ sang bên trái để giảm cơn tê, nhưng chàng khám phá cánh tay trái dính chặt bởi một ống nhựa nối liền với chai keo thủy tinh chổng ngược treo lủng lẳng trên cái giá sắt cạnh giường.Từng giọt nhiểu xuống đều đặn, chậm chạp từ từ tiếp nối chạy thẳng váo mu bàn tay sau đó chạy vào thân thể mệt mỏi, im lặng, chàng thấy người mình như có hơi mát và ấm lại. Bên cổ tay phải quấn chặc bởi một vòng plastic trắng trên đó ghi tên họ và ngày sinh bên cạnh dòng chử đỏ -no penicillin. Nam còn thấy vướng mắc đâu đây sau khi duổi hai tay dọc theo thân người. Phía ngực trái, gần phần dưới cơ ngực, một sợi dây màu đen dán chặc vào da, phần còn lại chạy dọc theo tường nối với một máy màu đen, khung hình phía trước chứa biểu thị màu xanh ngoằn ngèo chạy liên tục, bên cạnh là chỉ số nhịp tim đập trong một phút. Cả thân thể toàn dây nhợ, trên đầu một ống nhựa trắng chạy song song theo màng tang phần cuối là hai ống nhỏ chạy vào trong hai lổ mủi tỏa hơi mát dể chịu. Chung quanh giường là những tấm màn màu xanh được kéo kín như muốn ngăn chia với cảnh vật bên ngoài. Nam bây giờ lờ mờ hiểu rằng mình đang nằm trong bệnh viện nhưng ở đâu chàng cũng không nhớ rỏ mình ở nơi nầy bao lâu rồi. Nhiều tiếng động vang lên từ bên ngoài, tiếng người nói chuyện, tiếng những xe đẩy di chuyển, tiếng kéo màn rồi đóng màn liên tục tạo thành âm vang phá đi cái yên lặng, âm u, bệnh hoạn. Khoảng hồi lâu cái màn rung động một nử y tá trạc 40 mặc đồng phục màu hồng nghiêng đầu kéo màn bước vào. Cô ta gật đầu chào, một tay chỉnh cho những giọt nước rơi xuống chậm từ chai nước treo trên trên giá, còn tay kia rờ trán Nam. Sau khi ghi báo cáo tình trạng của bệnh nhân, cô ta tự giới thiệu tên, một chuổi tên dài ngòng ngoèo nhưng thấy Nam chưa tiếp nhận cô ta mĩm cười, ưởng ngực chìa cái bản tên :
-Tôi tên là Jane Smith y tá trưởng của khu nầy. Anh đã thiếp đi hơn một ngày một đêm, chúng tôi đã thay phiên liên tục truyền nước Nitro glycerine để giúp các mạch mở rng từ đó máu lưu thông dể dàng. Anh đã ói mửa rất nhiều và đêm qua bác sĩ trực đến đôi ba lần đến khi ông ta nói anh không còn phản ứng nào khác nữa chúng tôi mới yên tâm. Chút nữa đây sẽ có người đến đo áp suất, lấy máu, đo ECG và xem nhịp đập của tim anh có còn thay đổi hay không? Bây giờ là khoảng 8 giờ sáng bác sĩ chuyên môn sẽ đến thăm bệnh cho anh rất sớm anh cứ yên tịnh nằm nghỉ, đừng cử động mạnh hoặc lo lắng bệnh viện chu toàn hết mọi chuyện đến khi anh lành bệnh.
Nam lơ đảng nhìn trên trần nơi nhiều dây galand đủ màu máng ngang dọc làm căn phòng rực rỡ hơn. Trên tường treo nhiều hình ông già Noel mĩm cười, bên cạnh các ban nơ chúc Giáng Sinh vui vẽ bằng tiếng Anh và tiếng Pháp. Ở giửa khung cửa có nhiều cái chuông nhỏ thỉnh thoảng rung vài âm thanh lạ tai lung linh theo hơi gió thổi từ chiếc máy lạnh toả đều căn phòng. Thoảng sau vị bác sĩ tay cầm xấp hồ sơ vén màn bước vào và nhỏ nhẹ nói:
- Anh tên gì?
-Tôi tên Nam
-Tốt. Tôi là bác sĩ tim trực tiếp phụ trách khu hồi sinh, tôi đã đọc qua hồ sơ bệnh lý từ khi anh nhập viện tới bây giờ thì 95 phần trăm chúng tôi xác nhận anh bị chứng đột quỵ tim nhưng nhẹ (mild) thôi. Tuy nhiên chúng tôi còn phải test một vài thử nghiệm như thử máu, đo áp suất, đo nhịp đập của tim v.v.v để biết nguyên nhân gây ra và phần nào bị hư hại để chửa trị. Bây giờ anh kể lại những gì xảy ra và tại sao lại quyết định nhập viện.

    Nam thả hồn để cố gắng nhớ lại những ngày trong mùa Giáng Sinh vừa qua ăn uống bừa bải, thất thường, nhậu nhẹt lu bù, vì là ngày lễ bạn bè nườm nượp tới đầy nhà. Trước đó Nam được bác sỉ gia đình qua kết quả thử máu cho biết trong máu có mở phải coi chừng, hạn chế việc ăn uống nhất là đi thử máu đúng chu kỳ, thường xuyên. Hà, đứa em gái cũng từng nhắc nhở Nam về việc kiêng cử ăn uống, năng tập thể dục và nên tham dự sinh hoạt ngoài trời để sức khỏe khá hơn. Nhưng những gì càng kiêng cử lại càng thêm hấp dẩn. Mùa Giáng Sinh là mùa lễ của những gia đình công giáo nhưng cũng là đại lễ cho tất cả mọi người. Hàng quán, shopping, cửa tiệm mở đến nửa khuya, đèn giăng khắp nơi từ khu buôn bán đến khu gia cư đèn sáng rực cả một góc trời. Bạn bè gọi sẽ đến thăm, vài đứa em nhắn nhủ giử chổ sẽ đến chơi cho đến đầu năm mới. Hà xăng xái mua dự trử nhiều thức ăn đông lạnh như gà vịt để nướng, một số lòng heo để nấu cháo lòng, bơ sửa đường hột gà dùng làm bánh. Mỗi khi đi làm về Nam đều ghé các nơi mua những thứ ăn chơi như: chip, hamburger, salami, đậu phọng, bò khô để nhậu. Cái tủ lạnh đầy ấp không chổ chứa, Hà lo lắng:
-Mình phải tìm chổ để chứa thức ăn cho đở hư chứ điệu nầy cả đám kéo nhau ra tiệm ăn chứ không phải làm bếp ở nhà đâu nha ?
Nam không lo lắng nhưng cũng dổ ngọt:
- Để từ từ anh lo nếu thấy quá nhiều thì đem sang nhà anh Công gởi, còn không...?
Hà ngắt ngang. Gởi cho anh ấy như giao trứng cho ác, để ở nhà chắc ăn hơn. Có chiếc xe cà tịch mà nơi nào cũng tham dự. Đầu làng cuối xóm chổ nào có ăn uống chổ nào có mùi rượu là bu tới, như ong ngửi mùi hoa nhiều khi tới tay không. Như anh chẳng hạn bộ khoái ông ấy hay sao mà rủ hoài vậy hay là khoái cái mùi một tuần lể không tắm cuả ông ây chứ gì.
Nghe một hơi kể lể Nam chọc gậy thêm:
- Ê bộ khoái người ta rồi hay sao mà để ý dử vậy. Có cần anh giúp đở hay không, nè ...anh mà lên tiếng một cái là xong ngay, chuyện gì chứ vụ đó anh cưa một chai với nó thì cái gì cũng xong chỉ cần em làm đồ nhậu cho " cay đắng tình đời " thì kết quả sẽ mỹ mãn ... . hứa không bi kịch như Romeo và Juliette hay lạnh lẽo chia tay như Jack và Rose trong Titanic mà thật lãng mạn.
Hà xí một tiếng dài , chẩu môi gằn từng tiếng:
-Đừng xí gạt. Phục vụ cho mấy anh lại mất hết nữa ngày, sau đó lại dọn dẹp chưa kể mấy cái vụ cho chó ăn chè clean up đủ nơi, em thà lấy phim bộ ra xem sướng hơn.

    Nam chỉ có đứa em gái nầy, dù sao bổn phận làm anh thay mặt cha mẹ đứng ra lo một phần. Nhưng con nhỏ nầy kén chọn như mua hàng sale lúc thì chê người nầy mập kẻ kia lùn, người nầy không có job ngon, kẻ kia không bằng cấp mà đến giờ nầy sắp đụng tới tuổi ba mươi mà vẫn còn phòng không chiếc bóng thấy chiếc xe hoa chạy ngang mà buồn đứt ruột cho số phận hẩm hiu của mình. Nam thường nói " em mà dể dải chút xíu thi.. .Hà vọt miệng " thì mồ yên mã đẹp phải không ". Thì vậy. Hồi đó chỉ có chuyện theo chồng hụt sang tiểu bang khác làm ăn mà cũng gẫy đổ cuộc tình thì nhất em rồi đó. Đàn bà phải dịu dàng, uyển chuyển, dể thương, không chấp nhất, phải nghe ý kiến của người khác.
Hà chưa chịu thua. " tại anh ấy không chìu em, xuất giá tòng phu chuyện ấy xưa rồi .. .ông ơi ". Tiếng ông ơi nghe lạ tai vừa thân thương nhất là con nhỏ chu miệng kéo dài.
    Sang đến đất tự do sinh sống Nam cố gắng làm việc đôi khi cài hai ba job vừa lo cho bản thân vừa giúp đở Hà ăn học từ ăn uống, nhà cửa, học phí đến phương tiện di chuyển để đi học và thực tập. Sau khi tốt nghiệp khóa thương mại và quản trị nàng đã có công việc ổn định, có tiền dư nàng thường gởi cho đùa em còn lại ở quê nhà. Nàng thường nhắc nhở Nam nên tính chuyện gia đình, có thêm ngườI bạn đời để xây dựng mái ấm gia đình, có con cái để nối dõi tông đường. Mà cũng phải, bạn Nam toàn là dân nhậu có thờI giờ đâu mà đi vào chi tiết rắc rối đó, lần nào cũng có câu " không say không về " nàng nghe hoài nên cũng phát chán. Hễ bàn tới chuyện đó là lúc nào Nam cũng hứa sẽ không rũ đám bạn về nhà nửa, hứa từ đây ( Nam đưa bàn tay ngang mủi rồi kéo dần lên trán ) sẽ không nhậu nhẹt, nhưng chỉ vài tuần rồi đâu cũng vào đó. Hết lý do mừng sinh nhật của từng người, kỷ niệm năm năm lập gia đình, từ chuyện mừng có đứa con đoạt giải thể thao trong trường đến tiệc mừng vợ thử nghiệm không mang thai. Lý do nào nêu ra cũng chính đáng, để có dịp tụ họp tán tụng " đời có chi để quên ", nói chuyện từ hội đoàn nầy đến hội đoàn kia, tới nửa khuya mới chấm dứt.
Một sáng thứ bảy vài ngày sau Giáng Sinh, bạn bè từ giã ra về như thông lệ Hà làm đồ ăn sáng, Nam thưởng thức cà phê bên khu vườn nhỏ phía sau nơi có hồ thủy tạ nho nhỏ bằng đá có nước chảy róc rách vài con cá kiểng bơi lội. Nắng đã lên cao đầu cửa sổ, rung động in hình những chiếc lá phất phơ trong gió. Nắng tỏa ánh sáng hòa tan hơi sương ban mai nhưng không xua nổi cái sương lạnh của mùa đông. Nam xé nhỏ mẩu bánh mì thẩy ra xa nơi có nhiều đàn chim sẻ nhỏ ra bới côn trùng trên bải cỏ. Chợt Nam cảm thấy ngực mình hơi ran, lồng ngực căng cứng, hơi thở khó khăn, cháng váng, chao đảo ngả nghiêng, mà khi thức dậy ban sáng chàng thấy có cảm giác nầy. Nam cứ tưởng thông thường sau khi chè chén ngày hôm sau rượu hành uể oải, đầu óc nặng nề mệt mỏi. Chàng rời khu vườn vào nhà nằm nghỉ, nhưng cơn đau bên vùng ngực trái tăng gia từng hồi có lúc cảm giác cơ thể càng ngày càng nóng, rát như ai xoa muối vào lưng, hai cánh tay nhất là cánh tay trái từ bả vai trở xuống đau rát khôn cùng. Ngực trái nặng nề như có ai bóp chặt, hơi thở khó khăn. Nam bi nôn mửa nhiều lần, xuất hạn mồ hôi rất nhiều ở phần trên cơ thể nhất là ở lưng và mặt. Hà lăng xăng vứa dùng khăn lau mặt vừa dùng dầu nóng xoa trên vùng ngực, sau cùng cạo gió trên phần lưng ẩm ướt của Nam. Cơn đau chỉ giảm chốc lát nhưng sau đó ói mửa và ngực đau, thấy Nam lăn lộn trên giường khiến Hà lo lắng nên quyết định đưa thẳng vào bệnh viện cứu cấp.
Đã qua mấy ngày ở phòng cấp cứu, Nam đã được di chuyển ra phòng ngoài. Người ốm tong nay cong queo thêm, đôi môi khô héo, một sợi dây nối liền hai lổ mủi với hệ thống dưởng khí và nhất là những sợi dây chằng chịt nối liền nhiều phần trên vòng ngực với một monitor gắn trên đầu giường. Căn phòng hai giường trang bị hệ thống tối tân của một bệnh viện hiện đại, mỗi giường có một TV nhỏ riêng biệt. Bên dưới cửa sổ có một cây thông độ hai gang tay với nhiều thiệp chúc mừng Giáng Sinh và chúc phục hồi sức khỏe. Căn phòng thật ấm cúng, nhiều tiếng nho nhỏ vang lên từ cái chuông đong đưa theo hơi thổi của cái máy điều hòa gắn sát tường.
Hà và Công cùng tới thăm bệnh sau một ngày làm việc. Hà cầm bó bông lay-ơn thật tươi, tay kia là xấp thơ, nũng nịu nói:
- Đây là những lá thiệp tới muộn cùng vài thiệp của các bạn cùng sở gởi tới hỏi thăm sức khỏe của anh.Tất cả chúc anh chóng bình phục, còn bạn nhậu của anh.. xí ...mong anh ráng đứng dậy, nói gì..trái tim mùa Đông thôi cạn rỉ máu để còn mừng đón giao thừa trong tháng tới, còn hứa sẽ tổ chức linh đình để chờ anh trở về. Em biết mà.lấy lý do để tụ họp ăn chơi, nhậu nhẹt em nói nha.. ..lần tới nếu mà trở bịnh anh đi một mình đừng nhờ em nửa. Mà anh nầy nửa, liếc mắt qua Công, nếu còn lạng quạng tới đây rủ ren lần tới đừng vô đây, giận đó, cấm tuyệt tới nhà, cấm điện thoại...

Nhìn đứa em đang giận dổi thật dể thương, vừa đánh vừa năng nỉ vừa yêu cầu vừa xin xỏ, cái ỏng ẹo của đứa con gái trong tuổi thanh xuân. Nam tuy mệt nhưng cũng phải phì cười. Mà thật, nhờ em nó mà nhà cửa tươm tất áo quần giặt giủ xếp lớp, may vá tuyệt vời nấu ăn làm bánh rất khéo léo, đi chợ biết chọn lựa các thứ sale để mua về dự trử. Mùa hè làm vườn,trồng bông hết ý. Nhỏ thích trồng hoa lay-ơn, cúc vàng, vạn thọ, mẫu đơn, forget-me-not, pensy và một vài lan trắng hoặc vàng. Trong nhà lúc nào cũng có bông tươi nhặt từ ngoài vườn bên cạnh vài chậu bonsai cắt tỉa cẩn thận có nước chảy róc rách.
Thấy em mình cứ lo làm việc bận rộn trong hảng, về nhà loay quay chuyện gia đình có lần Nam nhỏ nhẹ:
- Em làm đủ thứ việc mà quên lo chuyện chung thân của mình.. . thời gian cũng có hạn em bỏ dở nhiều dịp may thì sẽ hối hạn về sau, nên dùng thời giờ để cặp kè lo cho tương lai nửa chứ, em cũng gần 30 rồi.
    Sống nơi xứ người chỉ có hai anh em mình, quyền huynh thế phụ, em chỉ cần nói một tiếng thì anh sẽ lo từ A tớI Z tiệc tùng lễ hỏi cưới thì đừng lo, ở chung với anh hay ra riêng thì tùy ý, mà ở chung với anh, sẽ tiết kiệm được tiền nhà, tiền di chuyển hoặc tiền chợ v.v.v. Hà là con gái có đầy đủ đức tính của người đàn bà nội trợ đảm đang nhưng chọn lựa và chần chờ đã không kéo được thời gian qua mau, bỏ lại nhiều kỷ niệm đẹp trên đường đời. Nàng nhiều khi yên lặng, một mình xem truyền hình hay coi phim buồn hoặc ngồi đọc báo lặng lẽ trên cái sundeck đầy hoa, nhìn đàn chim nhỏ tìm kiếm thức ăn trên sân cỏ buổi sáng, có bầy ong đang vờn trên đóa hoa vàng mới nở của dàn mướp hương bắt đầu đậu trái. Nàng cảm thấy thời gian vui qua mau, nhìn Nam vui chơi với bè bạn hằng ngày mà vẫn thấy cô đơn nàng muốn chia sẽ, giúp đở, trò truyện với các bạn của Nam nhưng mà vẫn không làm được. Có lần nàng cố gắng nhập bọn ra hát Karaoke nhưng chỉ vài bản rồi lủi thủi vào phòng nghe nhạc hoà lẫn tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ mà lòng buồn buồn. Được sự trợ ý của Nam, Công thường tới nhà chơi có lúc giúp nàng nhiều chuyện lặt vặt, có lúc chở đi chợ hoặc giúp nàng làm cỏ đáo xới trồng cây sau vườn. Luôn luôn Công chiều ý nàng cả việc mua bông cũng bõ vì nhiều khi nàng trách móc:
- Nhà em trồng đầy hoa mà lần nào tới cũng mua hoa chẳng khác nào đem củi về rừng, đem nước đổ biển. Chừng nào anh về em sẽ cho anh một bó do tay em trồng đẹp gấp mười loại đang bán trên thị trường.
Công gải đầu tâm sự với Nam.
- Em mầy khó quá tao mua gì nàng cũng chê, mua hoa thì chê dư thừa, đi cine thì nói phí tiền sao không mướn phim video về cả nhà coi chung, mua xá xíu thì nhiều mở hơn thịt mắc công thái mở vứt đi.
Nam bong đùa:
- Mầy từ từ thấu hiểu nàng thêm đi, ai đời nhà đầy hoa mà lại mua thêm hoa loại nàng không thích, còn không lấy bó bông nấu canh cho mầy ăn là may phước rồi đó. Lần sau ra vườn mầy nên để ý cái loại hoa nào nàng không có như pensy có nhiều loại nên chọn lựa màu vàng, đỏ, tím hoặc pha màu lẫn lộn hoặc uất kim cương loại màu vàng pha sắc tím bông cao lá nhọn xòe năm cánh, loại nầy hiếm à nha, rồi tao nghe nàng đang dự định trồng thêm hoa cẩm chướng và hướng dương. Mầy vọt lẹ ra K-mart vớt vài chậu như tao nói thì lập công đầu rồi. Còn các thứ thịt có mở chỉ có bọn mình thích mà thôi, bọn con gái đang diet mà đi mua các thứ nầy khổ công mầy mà thôi.

Cùng lúc Hà ra ngoài lấy nước cắm hoa vào bình, Công kéo ghế ngồi bên cạnh giường vừa sửa caí gối méo lệch vừa hí hững :
-Hôm nay thấy mầy khỏe hẳn tao mừng,mấy bửa trước trong phòng cấp cứu thấy mầy như mấy cái xác chết trôi. Họ mần thịt mầy như làm cá xoay qua xoay lại lấy máu, thử tim, vô nước biển, rồi họ chích một mủi thuốc có chất men nghe như để làm loảng máu và chống cục máu đông đặc trong mạch máu dẩn về tim. Mầy ói hết biết, cứ lăn lộn đến nỗi Hà xin nhà thương cho mầy đi giải phẩu nhưng họ nói là bình thường vì lượng máu di chuyển khó khăn sinh ra ói mửa, đau xuôi theo cánh tay, đau ngực. Bác sĩ giải thích, Nitro sẽ giúp các mạch mở rộng cần thời gian đễ máu trở lại lưu thông bình thường và Gravol sẽ giúp chống ói mửa.
-Bên ngoài có gì lạ không ? Sao mầy tới cùng lượt với Hà. Nam thều thào
-Tụi bạn điện thoại hỏi thăm mầy quá chừng, hỏi mầy có qua thời kỳ nguy hiểm hay không? chừng nào xuất viện nhớ cho biết nhất là tụi nó muốn vào bệnh viện thăm mầy. Nhưng Hà trả lời cho biết chưa ra khỏi khu cấp cứu nên việc thăm viếng hạn chế.
Còn việc đi với Hà thì dể thôi. Đêm qua tao điện thoại, nghe tiếng tao thì nàng cúp rồi. Lần thứ ba tao nói có tin từ hảng nhắn vài việc quan trọng phải làm như điền đơn nghỉ bệnh dài hạn để bảo hiểm trang trải lương và tiền thuốc, kế đến điền đơn báo cáo cho chánh phủ để ngưng đóng tiền thất nghiệp. Vì có lý do chính đáng nên nàng mới cho tao đi theo. Còn tin vui nửa, sau khi làm xong các đơn nầy ông xếp sẽ cho mầy một tháng lương trước khi chuyển hồ sơ sang bảo hiểm. Nàng giận tao vì rủ ren bè bạn tới nhà mầy nhậu Giáng Sinh để sinh ra chuyện lớn, nàng nói không có mầy, cán đán không nổi chuyện nhà. Mầy coi, cả chục đứa đâu có chuyện gì xảy ra, trừ mầy, nhưng tao thấy mình có lổi phần nào nên mấy ngày nay tao đến giúp đở nàng việc trong nhà, chở đi chợ, đi làm v.v.v nên hôm nay mới có dịp gặp mầy.
- Á chừng nào xuất viện, có nghe nói gì không?
Nam duổi thẳng cánh tay tê dại nhìn những sợi garland bay bay phất phới, chàng giải thích:
- Bác sỉ cho biết sẽ ở lại trong thời gian lâu khoảng nửa tháng để tận tường theo dỏi nhất là áp suất, nhịp đập tim, scan và thử máu để coi nguyên do sanh bệnh. Theo sơ khởi có mấy nguyên nhân như sau: hút thuốc, uống rượu, cholesterol cao, áp suất cao, và bệnh tim di truyền. Mấy thứ đó tao đạt chỉ tiêu 100%. Máu rất tốt không có bệnh tiểu đường là một trong các nguyên do gây bệnh, tuy nhiên di truyền chiếm một phần lý do mà xác xuất rất cao gây ra bệnh tim. Mầy coi tao chưa đến 40 mà phải lâm vào tình cảnh nầy. Ba tao chết lúc 36 tuổi vì bệnh tai biến mạch máu nảo, lúc xưa mẹ tao kể là bị đứt gân máu trong lúc chơi bóng chuyền, chở vào nhà thương họ cho là bị trúng gió. Ngày ấy tao cũng tin như vậy, nhưng bây giờ khoa học chứng minh di truyền là một trong các yếu tố chánh để gây ra đột quỵ tim.
Qua khung cửa sổ, Nam thở dài nhìn ra bên ngoài. Tuyết đã bắt đầu lất phất rơi như những sợi bông gòn lặng lẽ trải đều theo cơn gió thổi bám vào các cây phong trụi lá bên đường. Bệnh viện nằm trên con đồi thơ thủi một mình, chung quanh là rừng cây trồng hai hàng theo con đường nối liền với xa lộ. Từng chiếc xe nối đuôi, xếp hàng mệt mỏi lên con dốc đầy tuyết đông đá nhìn xa như đàn kiến di chuyển chầm chậm tha mồi. Nam nghỉ đến thân phận mình, phải cần nhiều thời gian để từ từ cố gắng đứng dậy chống lại cơn bệnh hiểm ngèo vì còn nhiều chuyện cần chàng giải quyết, chứ buông xuôi lúc nầy sẽ làm Hà lo lắng hơn. Trong nầy còn rất nhiều giai đoạn để trải qua như stress test, ECG test, tập leo lên các bậc cầu thang, đo nhịp đập tim, còn qua nhiều lần giải phẩu để thông mạch tim, hoăc đặt bong bóng mở rộng vào các chổ nghẹt trong mạch máu.. .
Lúc nầy Hà đã đặt bình bông bên cạnh cửa sổ lau sạch bụi bặm chung quanh, xoay mình vừa sửa lại tấm chăn cho Nam nàng nhỏ nhẹ:
- Thục hôm qua có điện thoại viễn liên, em có cho chị ấy tin anh đã nhập viện cho nên chị ấy nóng lòng hỏi thăm tình trạng của anh nhưng đã xin lổi không tới lúc nầy được vì hiện tại có nhiều assignment cần phải làm hy vọng sẽ lên đây khi nào xong. Chị ấy không biết anh bệnh bất ngờ cho nên có nhờ em lo giúp nếu có gì cần thiết thì thông báo cho biết.
Sau đó Hà lăng xăng kể cho Công nghe chuyện về Thục. Tụi em trước từng là bạn thân thời trung học ở quê nhà, vùng miền Trung nắng cháy có nhiều lụt lội, nơi cơn bão đến hằng năm thêm phần hạn hán mất mùa nên miền nầy dân chúng hầu hết nghèo khổ. Gia đình quê Saìgon, ba Thục phục vụ trong chánh quyền được thuyên chuyển về làm truởng ty hành chánh tỉnh. Thục là hoa khôi trong trường đó, ngoài chiếc áo trắng đồng phục, cô thường mặc áo màu đỏ mỗi khi xuất hiện ngoài đường cho nên có tên là Thục áo đỏ. Cô có rất nhiều người theo đeo đuổi mỗi khi đi học về đều có hàng tá người đi theo nhưng bị cô ta cho xếp hàng dài dài bên ngoài cửa ngỏ của căn biệt thự do chánh quyền cung cấp. Cô ta hơn em vài tuổi nhưng trông chửng chạc, đàng hoàng, rất duyên dáng học giỏi thầy cô mến mộ. Nhưng không biết sao cô ấy lại mến anh Nam, có lần tâm sự : " trông ông anh mầy mặc bộ tiểu lể trắng ngắn tay, nón trắng, giày trắng đứng trên bong tàu trông oai vệ khiếp tao thấy nhân dịp Tư Lệnh Hải Quân ra thanh tra. Lúc đó cả đoàn người hai hàng trên cầu tàu mặc đồng phục toàn màu trắng xếp hàng nghinh đón TL , dưới cái nắng chang chang, biển sóng dạt dào trông xa như một bức tranh hiện thực. Cô có thiển ý tốt với hải quân các anh từ đó với lại cậu bảy của Thục làm trong trung tâm tiếp liệu nên mọi sinh hoạt hải quân của vùng cô ta đều tham dự.
Nhìn Nam nằm lơ đảng nhìn lên vách tường đối diện nơi có treo hình ông già Santa bụng bự đeo kiếng , vác cáí bao đựng quà trên vai như mĩm cười với chàng, Hà tiếp tục hỏi Nam:
- Anh có còn nhớ gặp Thục lần đầu tiên, lúc nào và ở đâu không ? Đố anh đó.
- Con nhỏ hỏi lãng xẹt, chuyện của người ta không lẻ đương sự không rành, người ngoài nhiều chuyện như em biết rành dử. Nam buồn cười trả lời.
- Vậy mà em biết mới hay chứ ! Tụi em là bạn già với nhau có gì cô ta cũng tâm sự với em, không lẻ con gái đẹp mà nói ra lời: " em thích anh, em muốn làm quen với anh " để mà bị xuống cấp hạ giai phẩm mùa Xuân hay sao ? Hà lí lắc trả lời.
Anh biết không ? vào dịp tàu anh đến công tác vùng zuyên hải và được biệt phái chở học sinh đi cấm trại và được em giới thiệu Thục với anh lúc đó. Vậy mà khi trở về cứ hỏi tin tức về anh như " anh mầy thường công tác ở đâu, bao lâu được vào bờ, khi nào về phép, có gia đình chưa. v.v.v.
Còn nửa vào một buổi sáng, một lần em gặp nàng ngồi ôm chân trước cửa tỏ vẻ đau đớn cô chỉ ngón chân bên cạnh chiếc guốc và than thở:
- Không biết sao tao bị phòng chân, mầy coi ngón út tao bị teo lại, ửng đỏ như có bọng nước không thể nào đi được, không biết đủ sức về nhà hay không?
Nhìn nàng đau khổ em có chút ít chọc ghẹo. " Bộ hết chổ ngồi rồi sao mà nhè nhà người ta mà nằm vạ vậy người đẹp? Sao không lết tới một căn nửa hảy đau. Mà mầy biết anh tao ở nhà phải không". Lúc đó nàng chối nhưng nhỏng nhẹo:
- Tầm bậy, phao tin đồn thất thiệt.Tại chiếc guốc chớ có ăn nhằm gì đến tao, mới mua tao muốn đi thử nhưng ai dè bị nông nổi nầy, biết trước tao mang giày sướng hơn.
Rồi nàng nhìn quanh xuyên qua hàng rào bông giấy màu đỏ khoảng sân phía trước nơi có cây sứ bông trắng tỏa hương thơm ngạt ngào, một số đã rơi rụng đầy sân bên cạnh bàn thờ trước nhà.
Lúc đó như quên lửng vết thương, nàng tha thiết:
- Tao thích cây sứ vì thân cây gọn nhỏ, cuống xanh dầy lá nhất là màu trắng của bông thanh tục, mùi thơm dịu dàng. Tao có vài cánh bông, đã từng ép vào trang sách khoảng thời gian sau vẫn còn mùi thơm và tao giử cho đến giờ.
Bây gìờ anh nhớ rồi chứ, nhờ chiếc guốc mà anh có dịp quen người đẹp, băng bó kỷ lưởng, tỉ mĩ, chậm chạp như chăm sóc cành hoa sợ làm mạnh cánh hoa rời thân đau khổ. Rồi anh có lý do sẳn dịp đưa người đẹp về, một phần nhờ em đó nha, nhớ chưa. Phải thưởng em cái gì chứ ?
Nam xuống nước trả lời nhát gừng:
- Em muốn sao thì sao, nhưng phải chờ anh lành bệnh cái đã. Bây giờ hết power rồi.Mọi người cùng cười.
Công và Hà chuẩn bị các thứ để ra về. Một mình trong căn phòng chỉ còn nghe tiếng máy lạnh chạy đều, tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ nhịp từng giây chuyển động không gian yên lặng. Anh nhớ lại đã gặp Thục trong dịp anh đi công tác tại một thành phố lạ, lúc đầu hai người rất bở ngở không tin cả một khoảng cách xa nghìn trùng mà có duyên gặp lại, đó là duyên số. Chàng nói:" tình củ không rủ cũng đến mà ", như một giấc mơ bàng hoàng không tin là thật. Thục đang ở với đứa em, hai chị em đùm bọc nhau từ lúc mới định cư, nay mọi việc đã thích nghi và ổn định nàng đã đi làm để nuôi đứa em tiếp tục đại học. Rồi Thục từ đó thường sang tiểu bang nơi chàng ở, cũng như mỗi năm chàng cũng thường sang chổ Thục nghỉ hè. Trước đây một tháng, Thục điện thoại nói sẽ không đến dự lễ Giáng Sinh nhưng hứa sẽ ở chơi trong các ngày Xuân sắp tới.
Nước trong ống vẫn nhỏ đều chạy xuyên qua ống plastic trông suốt lành lạnh truyền vào thân thể ấm cúng làm Nam buồn ngủ. Sửa soạn kéo chăn để đi vào giấc ngủ, Nam chợt thấy mảnh giấy nhỏ xếp tư cẩn thận đặt dưới cái máy điện thoại, trong thư hàng chử viết tháo trong lúc vội vàng :

" Anh Nam thân thương "
Anh hứa sẽ đền em một việc thì đây là dịp anh sẽ làm. Việc nầy không khó nhưng em chờ đã mấy năm. Chị Thục năm nay sẽ đến chơi với gia dình mình trong các ngày đầu Xuân, chị có nói sẽ bàn lại với anh hoặc chị di chuyển sang đây cư trú hoặc anh sẽ sang nơi chị ấy sinh sống, tùy nơi nào thuận tiện cho cả hai. Em muốn chị ấy sang đây có thể sẽ lập gia đình, tùy theo ý định của anh, con gái không thể mở miệng chắc anh biết.Thôi bây giờ em năn nỉ anh nên tỏ vài lời với chị ấy cả hai cũng lớn rồi không sớm không muộn, việc lập gia đình rồi cũng sẽ tới chỉ còn thời gian thuận tiện mà thôi. Có chị ấy em đở lo, vả lại em và anh Công quyết định đính hôn đang chờ anh xuất viện về làm chủ hôn đó. Nếu không nghe rục rich, có thể tụi em làm đám cưới năm tới đó, không dành với em nha.
Nhỏ Hà.

    Nam thích thú với lá thư ngắn gọn, lí lắc quyết định bất ngờ của đứa em nầy. Mình lo cho nó rồi nó lại lo cho mình. Thế là đở lo. Có đứa dễ dạy, dể sai, kiên nhẩn, chìu chuộng như Công mới chìu em ấy mà thôi.

Ngày hôm nay có nhiều tin vui với mình, Nam biết còn rất nhiều người đang chờ mình xuất viện để bắt đầu một chuỗi hành trình mới. Cơn buồn ngủ dần dần kéo đến, Nam chập chờn như thấy Thục mĩm cười đang dần đến bên chàng,Thục vẫn không thay đổi với mái tóc dài chấm vai mặc chiếc áo dài màu trắng của thời nử sinh trung học, mang găng tay trắng, ôm chầm bó bông lay-ơn màu trắng, màu mà nàng từng yêu thích chàng lính biển hải quân...

Một ngày cuối thu 99
TX2 Võ Kiêm Huy

 
TRANG CHÍNH TRANG TRƯỚC