Tôn Nữ Thu Nga
Sau sáu giờ ngao du sơn thủy từ Johanesburg, thành phố lớn và giàu nhất của South Africa. Chúng tôi đi về hướng đông tới Lake Hulala. Charles, người tài xế kiêm hướng dẫn viên, lái chiếc xe van vào con đường gồ ghề nhỏ hẹp. Hai bên đường, cây cối rậm rạp, đôi khi cành lá quẹt vào cửa kính xe. Ngoài trời nắng nhẹ, độ ẩm vừa phải, mùi hương cỏ lá đồng quê thoang thoảng dễ chịu. Lâu lâu, có con chim lạ đậu trên cành cây hay bay vụt lên từ các bụi rậm, Charles giảm tốc độ xe, chỉ cho chúng tôi xem và nói cho chúng tôi biết tên loài chim ấy. Ông Charles có kiến thức rất sâu rộng, trong suốt buổi hành trình, ông diển giải tất cả mọi đề tài, từ chính trị, xã hội, lịch sử, nhân văn, địa chất và sinh vật học. Tôi học được nhiều điểm thích thú sau vài hôm lắng nghe ông nói chuyện.
Theo quốc lộ N12 và N4 từ Johanesburg về hồ Hulala, các cây bên
đường đơm hoa rực rở, màu hồng tươi khoe sắc dưới bầu trời xanh. Tôi vẩn vơ
tưởng
tượng
tới căn nhà trọ mình sắp đến, tôi nghĩ đến một cây hoa tưng bừng nở rộ trước
hiên nhà. Tôi không ngạc nhiên nhiều khi xe chạy vào khuôn viên khách sạn, một
cây hoa hồng thắm chào đón tôi ngay trước khách sảnh, con đường lát đá xanh rêu
ngoằn nghèo dẫn đến từng căn nhà nho nhỏ lẫn khuất sau cây cỏ xanh tươi. Cây đại
thụ trong vườn dang ra những cánh tay dài ngoằn như chở che cho những căn nhà
xinh xắn. Không gian tình tứ, thân mật và quá đổi yên bình. Các chú khỉ chuyền
cành, tò mò nhìn đám người mới đến, chúng gọi nhau khèn khẹt rồi đuổi nhau trên
các mái nhà thâm rêu.Trong lúc chờ đợi số phòng, tôi bước ra sân nhìn qua đồi cỏ
xanh, cuối bãi cỏ là mặt nước bạc phẳng lặng. Tiếng cười khúc khích, tiếng khuấy
nước nhè nhẹ từ chiếc thuyền đạp trôi chầm chậm giữa hồ thật êm đềm thích thú.
Khí hậu nơi đây hơi oi ả và độ ẩm cao làm ai cũng rướm mồ hôi,
tuy vậy sau khi đưa hành lý về phòng, tôi vớ cái máy ảnh lặn lội theo con đường
đất ven
đồi đi xuống mé nước. Thấy có chiếc thuyền không khóa, tôi giao máy hình cho
người bạn, cùng Mỹ Tiên trèo lên thuyền. Mới đầu chưa biết điều khiển, chúng tôi
bị chuyển hướng loạn xạ, thuyền chạy điên đảo vòng vèo,vừa sợ lật thuyền vừa cảm
thấy tình huống khôi hài, chúng tôi cười nắc nẻ làm cho thuyền càng thêm lạng
quạng. Tới khi có thêm chút kinh nghiệm, chúng tôi nhẹ nhàng đạp thuyền ra giữa
lòng hồ. Thật là vui và sảng khoái khi được trôi bềnh bồng trên mặt hồ xanh êm.
Chung quanh hồ, các rặng đồi thấp, bao phủ bởi cây sồi đen hoặc rừng thông xanh
ngát. Gió gờn gợn mát trên mặt nước, thổi khô những giọt mồ hôi trên trán, trên
môi, cô bạn nhỏ thích quá không muốn trở về.
Trên bờ, các nhiếp ảnh gia nhắm vào chúng tôi chụp hình lia lịa.
Chúng tôi vừa đạp thuyền vừa gắng cười duyên vì nếu nhăn nhó lỡ hình mình bị ai
đưa
lên
mạng thì lúc ấy xin khóc luôn.
Chán đạp thuyền, tôi lên bờ thơ thẩn đi chụp ảnh. Chốn này hoa
thật thắm, lá thật xanh, chim lạ hót vang trong bụi. Trên cành mấy con khỉ nhảy
nhót ngộ
nghỉnh, chụp ảnh các chú khó hơn là chụp ảnh cho tụi trẻ con. Vùng này vừa mới
mưa, những cơn mưa cuối mùa hạ cũng ngắn ngủi như mùa hoa phượng tím, buổi chiều
hôm nay cũng ngắn như những buổi chiều đẹp khác trong đời. Theo màu thiên thanh
mời mọc của hồ bơi, tôi cất máy, thay áo tắm, một mình chơi đùa, bơi lội trong
hồ. Thân thể và tâm hồn bổng nhẹ như đám mây trôi trên trời chiều chốn đồng quê
vắng lặng của xứ Nam Phi, tôi cảm thấy rất hạnh phúc và an bình.
Khi mặt trời bắt đầu xuống bên kia đồi , tôi vội vã về lại căn
nhà nhỏ của mình để tắm gội, thay áo dài tay và quần dài để đi ăn vì sợ bị muổi
cắn. Bước
vào
nhà, thân thể tôi đã nhủn ra vì thư giãn, tôi vô phòng tắm, thấy chỉ có cái bồn
tắm bèn trèo vào. Bồn tắm nhỏ xíu và tôi loay hoay làm sao đó mà nguyên cả cái
phòng tắm nước tràn ướt nhẹp, tôi lầm bầm nguyền rủa cái khách sạn chết tiệt,
không có chổ tắm vòi sen. Vớ tấm khăn bông lau khô tóc , tôi nhìn vào tấm kính
soi mặt, giật mình, nhìn kỷ lại lần nữa rồi từ từ quay ra sau. Tôi bật cười, và
tôi không thể nào nín cười được nữa vì ngay sau lưng mình là một căn phòng kính
thật rộng với một hệ thống vòi sen tối tân mà vì lật đật, tôi đã không nhìn thấy.
Trên đường đi ăn tối, tôi vẫn còn cười, cười một mình trong bóng tối, chút xíu
nữa là đạp trúng con nhái ngồi chóc ngóc giữa đường.
Đêm xứ này tối đen như mực, tinh tú long lanh như kim cương, tôi lắng tai nghe tiếng sột soạt của mấy chú khỉ, tiếng côn trùng tỉ tê trong bờ cỏ rậm, tiếng tí tách của những hạt mưa còn sót từ cơn mưa nhẹ buổi xế.
Xuyên qua các căn phòng âm u , vắng lặng của gian nhà chính, the tiếng động của muỗng nĩa chạm nhau, tiếng lanh canh của cốc thủy tinh chuốc rượu, tôi vào phòng ăn. Mọi người chắc cũng vừa yên vị, Tuấn vẩy tay kêu gọi tôi đến ngồi cạnh bên anh. Dưới những ngọn nến, ánh mắt anh nhìn tôi trìu mến, anh biết tôi lại đi thẩn thơ mơ mộng đâu đó. Chị nữ tu Maria trong phim the sound of music vì mơ mộng và ham chơi nên hay bị đi trể vào giờ cầu nguyện! Tôi, một linh hồn lang bạt, trể ăn tối vì muốn ôm ấp hương hoa của South Africa hoang dã.
Nữa khuya hôm ấy, nằm nghe đàn khỉ chạy ào ào trên mái ngói, nghe
mưa rào đổ xuống dạt dào trên cành lá, tôi thiếp ngủ dưới tấm mùng lưới trắng
phất
phơ, trong tiếng quạt trần, quay đều đều . Tiếng mưa, tiếng quạt, tấm mùng thưa
đã đưa tôi về lại quê hương và ru tôi ngủ say sưa như ngày thơ tôi nằm bên cạnh
mẹ. Chỉ có khác một điều là bây giờ tôi đang nép sát vào người bạn đường. Gần
sáng, tôi chợt bàng hoàng tỉnh giấc, cảm thấy tim như quặn thắt, đang mơ màng
nhận thức quang cảnh mới, tôi cảm thấy anh đang ôm mình, tay anh vổ về dịu dàng
như dổ dành em bé: Đừng khóc nữa, tại sao em khóc vậy? Tôi đưa bàn tay sờ lên má
mình đẩm ướt, không biết rằng mình đã khóc trong mơ!
Lake Hulala Mpumalanga- South Africa
Tháng 3, năm 2014.